Trong cuộc chuyện trò với ký giả Martin Samuel của tờ The Times (Anh) trước thềm chung kết Champions League 2024, Carlo Ancelotti đã chia sẻ những bài học ông rút ra được từ Zinedine Zidane, hành trình khởi nghiệp đầy khó khăn, cùng triết lý giúp ông tồn tại và thành công trong kỷ nguyên bóng đá hiện đại – ngay cả khi không theo đuổi một phong cách chiến thuật cụ thể.

Ancelotti
 

Chờ đợi Carlo Ancelotti chính là điều khiến bạn nhận ra siêu năng lực của ông. Không chỉ là bộ óc bóng đá tài ba, kỹ năng quản trị nhân sự tinh tế nhưng rõ ràng, mà còn là phẩm chất của một người đàn ông bình dị. Bạn sẽ nghĩ, “Kia chắc là Carlo rồi,” khi từ xa một quý ông lịch lãm tóc bạc bước ra khỏi chiếc xe có tài xế riêng. Nhưng không. “Ồ, xin lỗi, ông ấy ở đây này,” khi một người đàn ông sắp bước qua cái độ tuổi trung niên với phong cách lịch lãm ung dung bước qua sảnh… Lại sai nữa rồi.

Tuy nhiên, khi đó thực sự là Carlo, bạn sẽ biết ngay thôi, bởi vì ba nhân viên cùng cố gắng mở cửa, còn người quản lý nhà hàng thì chào đón ông như một người bạn cũ, và tin tức lan truyền khắp cái biệt thự Rosewood Villa Magna rằng Don Carlo – vị HLV bậc thầy, nổi tiếng nhưng không kiêu ngạo của Real Madrid – đã bước vào tòa nhà. Don Carlo – ông thích cái tên đó, bởi tình cảm và sự tôn trọng mà nó mang lại. “Họ nghĩ tôi giống như một người ông ân cần,” Ancelotti trầm ngâm. “Don Carlo, họ gọi tôi như thế – hoặc là Maestro.” Ancelotti suy nghĩ một lúc. “Phải nói là tôi thực sự, thực sự thích cái tên ấy.”

Họ cũng thích ông. Vào rạng sáng Chủ nhật này, Don Carlo – với bản chất làm người khác cảm thấy ấm áp – sẽ bước vào trận chung kết Champions League thứ sáu kỷ lục của mình, khi Real Madrid chạm trán Borussia Dortmund tại Wembley. Bốn lần vô địch giải đấu của ông với tư cách HLV cũng đã là một kỷ lục, hơn cả Bob Paisley, Pep Guardiola và Zinedine Zidane. Ancelotti đã giành được ít nhất một chức vô địch Champions League trong ba thập kỷ qua, cùng với hai chức vô địch mà ông giành được với tư cách cầu thủ. Tuy nhiên, không giống như đa số những người cùng thời, bạn sẽ không tìm thấy những luận án hay diễn văn chuyên sâu về phong cách quản lý của ông khi trò chuyện cùng.

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 1
 

Không tồn tại một đường lối Ancelotti hay bản thiết kế độc nhất nào về nhà cầm quân người Italia. Ancelotti là một HLV theo trường phái cũ, có gốc gác từ Italia, người luôn làm việc và thích ứng với những gì mình có; giống như cách Claudio Ranieri đã làm tại Leicester City. Vừa mang hơi hướng cổ điển vừa hiện đại, bằng không – như chính Ancelotti chỉ ra – ông đã không thể tồn tại nổi đến tận năm 2024. Ancelotti có thể loại bỏ một thủ môn vì ông không nghĩ anh ta đủ giỏi, nhưng ông sẽ không loại thủ môn này chỉ vì anh ta không tuân theo một lối chơi mà ông đã định hình. Không có cái gì gọi là lối chơi đã ăn sâu bén rễ đối với Ancelotti cả, ông là con người linh hoạt – thanh thép kiểu nào ông đều có thể uốn được. Real Madrid của Ancelotti không thi đấu giống như Chelsea ông từng dẫn dắt ngày trước, tập thể Chelsea đó thì lại không giống như AC Milan của ông trong quá khứ. Don Carlo huấn luyện vì CLB, chứ không phải vì bản thân mình. Đây rõ ràng là điều hiếm có ở cấp độ cao nhất của bóng đá hiện đại.

Chính Ancelotti là người đề nghị chúng tôi gặp nhau để ăn tối tại một trong những nhà hàng yêu thích của ông ở Madrid. Ông thích đồ ăn ngon, rượu ngon. Ông lớn lên trong một gia đình làm nghề nông, gần Reggiolo ở Emilia-Romagna, đó là quãng thời gian mà ông thường nhớ lại đầy trìu mến mặc cho hoàn cảnh gia đình nghèo khó bấy giờ. “Chúng tôi chỉ ăn những gì đất đai có thể mang lại,” Ancelotti nói. “Phô mát, rất nhiều thịt lợn, salami, prosciutto – ngày nào cũng vậy. Khi tôi lớn lên và nghe nói thịt lợn không tốt cho sức khỏe, tôi đã nghĩ, ‘Trời đất, không thể nào!’” Còn giờ, Ancelotti chỉ ăn một bữa mỗi ngày, vì ông tăng cân và điều đó không tốt cho đầu gối; nhưng đó là một bữa ăn rất thịnh soạn, với rượu vang đỏ hảo hạng, và bữa ăn này là phông nền hoàn hảo cho triết lý bóng đá dựa trên sự thích nghi và chấp nhận, chứ không phải giáo điều.

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 2
 

“Khi mới khởi nghiệp, tôi không phải như vậy,” Ancelotti nhớ lại. “Tôi chỉ có một hệ thống duy nhất mà tôi học được từ Arrigo Sacchi ở AC Milan. Đó là sơ đồ 4-4-2. Và vì điều này, tôi đã từ chối Roberto Baggio ở Parma vì cậu ấy muốn chơi ở vị trí số 10. Tôi nói, ‘Không, tôi không sử dụng tiền vệ hộ công.’ Baggio là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới thời điểm đó và tôi đã từ chối cậu ấy chỉ vì tôi muốn chơi với hai tiền đạo. Còn giờ, nếu được quay ngược thời gian, tôi có thể nói, ‘Baggio, hãy đến Parma, và chúng tôi sẽ điều chỉnh đội hình.’ Nhưng thay vào đó, ngày ấy tôi đã nói với cậu ấy, ‘Nghe này, Roberto, không có chỗ cho cậu đâu’ – và cậu ấy đã đến Bologna. Đó là một sai lầm và tôi đã cố gắng thay đổi ý tưởng khi đến Juventus. Tôi có Zidane, và cậu ấy chơi tiền vệ số 10. Tôi có nên xếp cậu ấy sang cánh phải hoặc cánh trái? Không thể. Zidane là cầu thủ quan trọng nhất trong đội hình của tôi và cậu ấy phải chơi ở vị trí tiền vệ công, vậy nên tôi phải thích nghi. Từ đó, tôi luôn luôn cân nhắc đến phẩm chất của các cầu thủ để xây dựng đội hình.”

Quan niệm cho rằng mọi thứ vẫn sẽ trì trệ hoặc không thật sự thay đổi một khi Ancelotti còn ngồi trên ghế huấn luyện đã được củng cố qua thời gian. Tuy nhiên, vai trò của Jude Bellingham tại Real Madrid đã trải qua ba sự biến đổi đáng kể chỉ trong một mùa giải. Cầu thủ người Anh vẫn là đồng vua phá lưới của đội bóng mặc dù phải đảm nhận thêm các nhiệm vụ phòng ngự sau thất bại nặng nề trước Atletico Madrid. Điều này cho thấy Ancelotti là một nhà cầm quân thông minh, ông ưu tiên sự tiến hóa từng bước thay vì cách mạng ồn ào, tinh chỉnh chiến thuật thay vì thay đổi toàn diện.

Chelsea vốn nổi tiếng với phòng thay đồ phức tạp, nơi có thể hủy hoại sự nghiệp của một HLV có cái tôi quá lớn hoặc kỹ năng quản lý yếu kém. Trong mùa giải đầu tiên, Ancelotti đã xuất sắc dẫn dắt The Blues giành cú đúp danh hiệu. Việc ông bị sa thải sau mùa giải thứ hai vẫn là một trong những quyết định gây tiếc nuối nhất của Roman Abramovich. Người kế nhiệm ông, Andre Villas-Boas, đã lựa chọn đối đầu với các cầu thủ kỳ cựu trong phòng thay đồ, dẫn đến thất bại và phải ra đi ngay trong tuần đầu tiên của tháng 3. Biết cách linh hoạt và thỏa hiệp là yếu tố then chốt để thành công. “Có một lần ở Juventus, Zidane đến trễ và cả đội đang chờ đợi trên xe buýt,” Ancelotti chia sẻ. “Tôi yêu cầu tài xế, ‘Cứ đi đi, không còn ai nữa’, nhưng anh ấy lo ngại và từ chối. Sau đó, hậu vệ Paolo Montero chủ động xuống xe để trao đổi với tôi. Tôi nói với cậu ấy, ‘Cứ lên xe khởi hành đã, sau đó rồi nói chuyện.’ Nhưng cậu ấy đáp lại, ‘Ông không hiểu sao? Không có Zizou, chúng ta sẽ không đi đâu cả.’ Đó là lúc tôi nhận ra rằng mình cần phải lắng nghe các cầu thủ. Vì vậy, chúng tôi đã đợi Zizou.”

Hình ảnh quen thuộc mà chúng ta có thể nhận ra Ancelotti trên đường biên: ông hiện diện ở đó nhưng điềm tĩnh. Ở khu vực kỹ thuật của đối thủ, HLV của họ có thể tỏ ra cuống quýt, gào thét, cử chỉ thái quá. Ngược lại, Ancelotti luôn giữ được sự bình tĩnh. Thỉnh thoảng, khi bóng đến gần, ông khéo léo nhắc nhở chúng ta rằng những cầu thủ vĩ đại không bao giờ để mất bóng một cách dễ dàng. Ngoài ra, các cử chỉ của Ancelotti thường rất hạn chế, chỉ bao gồm một bên lông mày hơi nhướng cao hơn bên kia – một nét đặc trưng – và đôi khi là một nhận diện tinh tế. “Anh có nghĩ họ sẽ tiếp thu nhiều hơn nếu anh hét lên không?” Ancelotti đặt câu hỏi. “Không đâu. Anh càng hét, họ càng ít lắng nghe.”

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 3
 

Thỉnh thoảng, Ancelotti sẽ quan sát khu vực kỹ thuật đầy sôi động bên kia. “Điểm mấu chốt là tôi có rất nhiều nhiệt huyết, nhưng tôi không bị ám ảnh bởi việc phải thể hiện nó,” ông chia sẻ. “Tôi không cuồng nhiệt thái quá với công việc của mình, chưa bao giờ, kể cả với bóng đá. Tôi thực sự yêu thích nó, với tư cách là một cầu thủ, một HLV, nhưng tôi không để nó chi phối cảm xúc của mình. Tôi luôn giữ được sự bình tĩnh. Điều kỳ lạ là trước trận đấu, tôi thường cảm thấy rất căng thẳng. 2-3 giờ trước trận, tôi thực sự không được thoải mái. Tim tôi đập nhanh và tôi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, ‘Họ sẽ ghi bàn, chúng ta sẽ làm gì?’ Khi ở một mình trước trận đấu, tôi cố gắng ngủ nhưng không thể.”

“Tuy nhiên, ngay khi trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu, tôi trở nên bình tĩnh. À, trận đấu cuối cùng cũng đã được bắt đầu. Lúc đó, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nỗi sợ hãi trước trận chuyển thành sự lạc quan khi trận đấu diễn ra. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Thật kỳ lạ, nhịp tim của tôi giảm từ 120 xuống 90. Cho dù trận đấu có diễn ra suôn sẻ hay không, tôi vẫn luôn kiểm soát được bản thân. Trong buổi họp báo, tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh y như vậy. Và đó là bởi vì tôi không bị ám ảnh bởi công việc.”

Ancelotti tin rằng thành công của mình là nhờ vào cả sự giáo dưỡng và tố chất. Cha nào con nấy. Ông Giuseppe Ancelotti qua đời khi Carlo còn đang dẫn dắt Chelsea. Ông Giuseppe thuở sinh thời và con trai vẫn duy trì thói quen trò chuyện hàng ngày bằng một phương ngữ địa phương khó hiểu, ngay cả người Italia ở khu vực đô thị cũng khó có thể nắm bắt được hết. Cha của Ancelotti là một nông dân chăm chỉ. Tuy nhiên, trong các khía cạnh khác của cuộc sống, ông luôn thể hiện sự điềm tĩnh và an nhàn – mà theo tiếng Tây Ban Nha là “tranquilo”. “Đây là tính cách của tôi,” Ancelotti giải thích. “Cha tôi chính là người như vậy. Ông ấy luôn rất điềm đạm, kiệm lời, không bao giờ lo lắng thái quá hay phàn nàn. Gia đình nơi tôi lớn lên đã giúp tôi rèn giũa điều này, để có thể kiểm soát cảm xúc của mình.”

“Cha tôi là một nông dân. Gia đình chúng tôi gồm có cha mẹ, ông bà nội và em gái tôi. Tổng cộng có sáu người và hoàn cảnh kinh tế thời điểm đó rất khó khăn, chúng tôi không có đồng nào tích lũy. Đối với tôi, tiền bạc không phải là vấn đề quan trọng vì chúng tôi đã quen với cuộc sống thiếu thốn. Tôi chưa bao giờ nghe cha tôi đề cập đến chuyện tiền bạc, cũng không bao giờ thấy ông nói về vấn đề này với mẹ tôi. Gia đình chúng tôi luôn duy trì sự tôn trọng lẫn nhau giữa các thế hệ. Luôn là một bầu không khí tích cực, nhưng cũng không thể tránh khỏi những khó khăn do điều kiện kinh tế hạn hẹp.”

Trò chuyện cùng Ancelotti lần này, tôi có nhắc lại một câu chuyện trong lần gặp gỡ lần đầu tiên giữa chúng tôi tại sân tập của Chelsea. Đấy là việc gia đình ông đã cùng nhau chia sẻ những công việc nặng nhọc, và chủ đất khi ấy thường lấy một nửa phần thu hoạch bằng cách đặt gậy lên số lúa mì đã gặt. Ancelotti từng chia sẻ rằng chuyện này đã khiến ông cảm thấy bất mãn khi còn nhỏ. “Tuy nhiên, chính chủ đất đã trao cho cha tôi mảnh đất để canh tác, vì vậy cha tôi chưa bao giờ phàn nàn về việc đó,” ông tiếp tục. “Cha tôi luôn nói rằng chủ đất đã tạo cơ hội cho ông ấy được làm việc. Đối với tôi, ở độ tuổi lên 7, điều đó có vẻ không công bằng. Cha tôi đã làm tất cả mọi việc, nhưng sau đó chủ đất lại lấy một nửa. Mặc dù vậy, tôi thấy cha tôi hạnh phúc và thực sự tôn trọng chủ đất. Đây cũng là khoảng thời gian thực sự hạnh phúc trong cuộc đời tôi, cho đến khi tôi rời quê hương để gia nhập AS Roma ở tuổi 15. Hiện tại, tôi không thường xuyên về lại ngôi làng nhỏ bé của mình, nhưng mỗi lần trở về, tôi đều cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt. Ngôi làng tuy khắc nghiệt, với mùa đông lạnh giá và sương mù, mùa hè nóng bức, ẩm ướt và nhiều muỗi.” Ancelotti mô tả, kèm theo âm thanh vo ve. “Mặc dù vậy, đối với tôi, đó là nơi tuyệt vời nhất. Tôi vẫn có những người bạn thân thiết ở đó.”

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 4
 

Có thể thấy, Ancelotti có một mạng lưới bạn bè rộng khắp. Ngay cả Arrigo Sacchi, người từng dẫn dắt ông, vẫn thường xuyên liên lạc để chia sẻ quan điểm rằng hàng tiền vệ của Real Madrid chưa đủ chắc chắn. Bên cạnh đó, những cựu cầu thủ mà ông chưa từng trực tiếp huấn luyện, chẳng hạn như Ole Gunnar Solskjaer, cũng vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Không có gì ngạc nhiên khi Ancelotti được kính trọng tại Real Madrid. Sự điềm tĩnh của ông trùng hợp với giai đoạn ổn định của đội bóng, bất chấp những biến động gần đây với câu chuyện Super League. Thực tế, kể từ tháng 3 năm 2019, Real Madrid chỉ có hai HLV trưởng, trong khi Chelsea cùng giai đoạn đó đã trải qua bảy đời HLV, tính cả vị trí đang khuyết trống. Tôi cho rằng phong thái điềm đạm của Ancelotti đã tác động tích cực đến một trong những môi trường từng biến động dữ dội nhất. “Và Chủ tịch Florentino Perez hiện đã 77 tuổi,” Ancelotti chia sẻ. “Ông ấy không muốn những thay đổi liên tục. Real Madrid là một CLB được điều hành tốt. Họ đã chiêu mộ thành công những tài năng trẻ như Jude Bellingham, Vinicius Jr, Rodrygo Goes, Federico Valverde và gần đây nhất là Endrick. Đây là một chiến lược chuyển nhượng hiệu quả.”

Ancelotti, giống như người cha của mình, luôn biết cách thích nghi và tận dụng tối đa những nguồn lực sẵn có. Nếu Kylian Mbappe gia nhập Real Madrid vào mùa hè này, ông sẽ lại linh hoạt thay đổi. Nếu không, ông cũng sẽ tìm ra những phương án khác. Kể từ khi Ancelotti đến Santiago Bernabeu, việc chiêu mộ Mbappe luôn là một trong những mục tiêu hàng đầu của Real Madrid.

“Việc đội bóng chỉ có một bản ngã là một hạn chế,” Ancelotti bổ sung thêm. “Trong trận đấu ở Champions League gặp Shakhtar Donetsk, chúng tôi đã đối đầu với một đội bóng rất giỏi dưới sự dẫn dắt của Roberto De Zerbi. Cách họ triển khai các hậu vệ biên và linh hoạt thay đổi vị trí các cầu thủ để tổ chức tấn công thật sự gây ấn tượng mạnh. Tuy nhiên, tôi đã chỉ đạo các học trò không pressing tầm cao theo ý đồ của đối thủ. Bởi lẽ, nếu pressing, họ sẽ dễ dàng luân chuyển bóng vượt qua chúng tôi. Thay vào đó, chúng tôi chủ động giữ vị trí và đối thủ sẽ tự để mất bóng. Kết quả là, chúng tôi đã không pressing và giành chiến thắng với tỷ số cách biệt 5-0.”

Trên thực tế, phương án đó là chính xác. Trong một cuộc trao đổi gần đây với hậu vệ Nathan Ake của Manchester City, cầu thủ này đã chia sẻ câu chuyện về trận ra mắt của mình trước Leicester City. Ake cho biết anh cảm thấy rất thoải mái khi xử lý bóng, thực hiện các đường chuyền sang hai biên, luôn có nhiều lựa chọn – theo cảm nhận của Ake, tỷ lệ chuyền bóng chính xác có khi phải tới 100%. Ngay ngày hôm sau, Pep Guardiola đã triệu tập Ake, bắt đầu phân tích các đường chuyền của anh và đặt câu hỏi về ý đồ chiến thuật đằng sau những đường chuyền đó. Ake hồi tưởng lại: “Ông ấy nói, ‘Ngay cả ông nội tôi cũng có thể thực hiện những đường chuyền như vậy, đúng không? Chuyền sang trái, chuyền sang phải. Cậu không tạo ra bất kỳ điều gì khác biệt. Cậu không hướng đến mục tiêu cụ thể. Cậu cần phải tiếp cận đối thủ, bắt họ phải lao vào, đợi cho đến khi khoảng cách được rút ngắn xuống còn khoảng một mét, lúc đó họ sẽ rời khỏi vị trí, tạo ra khoảng trống phía sau để chúng ta có thể hình thành tam giác và triển khai tấn công từ đó. Vì vậy, hãy tiếp tục tiến lên. Nếu cậu chơi theo cách cậu đang áp dụng, đối thủ sẽ chỉ đứng im.’” Carlo Ancelotti chỉ mỉm cười sau khi nghe câu chuyện. “Nhưng nếu đối phương vẫn không chịu pressing thì sao?” ông hỏi lại. “Chẳng phải anh sẽ do dự, đó là lúc anh sẽ chuyền bóng cho đối thủ.”

“Như các anh đã thấy, không có triết lý hay phong cách chiến thuật nào cố định với tôi cả,” Ancelotti khẳng định. “Không tồn tại một phong cách Ancelotti riêng biệt, vì tôi luôn thay đổi. Triết lý của tôi là hướng đến sự chuẩn bị cho các cầu thủ. Trong trận đấu với Manchester City (ở tứ kết Champions League mùa này), chúng tôi đã áp dụng chiến thuật phòng thủ tầm thấp với khối phòng ngự vững chắc. Đây chỉ là phương án tình thế được sử dụng một hoặc hai lần trong mùa giải này, không phải phong cách chủ đạo. Real Madrid thiên hướng tấn công nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi nhận thấy đó là cách thức phù hợp để giành chiến thắng trong trận đấu cụ thể đó. Mùa giải này, chúng tôi mất Karim Benzema nhưng Jude Bellingham đã đến. Chúng tôi có hai tiền đạo xuất sắc là Vinicius và Rodrygo, nhưng họ chơi ở biên. Do đó, đội bóng đã thử nghiệm sơ đồ 4-3-1-2 với Vinicius và Rodrygo chơi cao hơn, Bellingham thi đấu phía sau như một số 10.”

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 5
Jude Bellingham được kỳ vọng sẽ tỏa sáng tại trận chung kết Champions League (Ảnh: DeFodi Images)

“Chúng tôi đã khởi đầu mùa giải rất tốt với nhiều bàn thắng được ghi bởi Bellingham. Song, trong trận đấu với Atletico Madrid, đối thủ đã ghi ba bàn từ những quả tạt bóng do chúng tôi không bọc lót tốt ở cánh phải. Vì vậy, đội bóng đã điều chỉnh chiến thuật, yêu cầu Bellingham hỗ trợ phòng thủ ở trung lộ. Chúng tôi linh hoạt thích nghi mà không làm ảnh hưởng đến sự thoải mái của các cầu thủ. Vinicius không thích chơi ở trung lộ, vì vậy tôi sẽ không ép buộc cậu ấy. Ở trung lộ, Vinicius sẽ không thể phát huy tốt nhất năng lực của mình, thế nên tôi trao cho cậu ấy sự tự do. Tôi dành nhiều thời gian cho công tác phòng ngự, cùng toàn đội xây dựng kết cấu. Còn ở mặt trận tấn công, tôi cung cấp một số thông tin, nhưng không quá nhiều. Chứ tôi có thể nói gì với họ đây? Ví dụ, Vinicius luôn xuất sắc trong các tình huống một-một, nhưng tôi đã giúp cậu ấy trở nên hiệu quả hơn khi di chuyển và phối hợp ở trung lộ, thay vì chỉ ở biên. Vini rất nhanh, thật sự tài năng, nhưng cậu ấy lúc nào cũng muốn vượt qua hai cầu thủ ở biên rồi mới sút. Nhưng nếu biết cách di chuyển đâm vào trung lộ, chỉ cần một chạm thôi là cậu ấy có thể ghi bàn.”

Đây sẽ là chức vô địch Champions League/C1 thứ 15 của Real Madrid nếu họ giành chiến thắng trước Borussia Dortmund, nhiều hơn gấp đôi so với CLB thành công thứ hai là AC Milan. Thú vị là bản thân Ancelotti cũng góp mặt vào bốn trong số bảy chức vô địch đó của Rossoneri – hai lần với tư cách cầu thủ, hai lần với tư cách HLV. Ông tin rằng việc tôn vinh lịch sử hào hùng là một phần thiết yếu trong thành công của Real Madrid. “Họ không bao giờ quên,” ông nói. “Bất cứ nơi nào bạn đến bên trong CLB, luôn là hình ảnh của Alfredo Di Stefano, ông ấy luôn hiện hữu. Hãy đến sân tập, Di Stefano cũng ở đó.”

“Họ nói ở Santiago Bernabeu có một vị Thần và ông ấy mặc áo trắng, ai biết được chuyện đó có thật hay không. Nhưng theo tôi, vị Thần ấy cũng trừng phạt những sai lầm. Nếu anh mắc sai lầm, vị Thần áo trắng sẽ trừng phạt anh.” Có lẽ Ngài ấy đã theo dõi khi Thomas Tuchel quyết định thay Harry Kane ra sân trong trận bán kết giữa Real Madrid và Bayern Munich, thời điểm cục diện trận đấu vẫn chưa ngã ngũ. Manuel Neuer không thể bắt dính bóng, và một lần nữa, đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha giành vé vào chung kết Champions League.

Đáng nói, kể từ sau năm 1981, Real Madrid vẫn duy trì thành tích bất bại ở chung kết, và đây sẽ là lần thứ chín họ đặt chân vào trận đấu cuối cùng của giải đấu danh giá nhất cấp CLB châu Âu kể từ thời điểm đó. “Tuy nhiên, Borussia Dortmund cũng là một đội bóng mạnh,” Ancelotti nhấn mạnh. “Họ thi đấu rất nỗ lực. Đây sẽ là một trận đấu không dễ tí nào. Nhưng các cầu thủ của tôi cũng không kém cạnh. Họ chăm chỉ và khiêm tốn. Sự khiêm tốn chính là yếu tố cốt lõi tạo nên sức mạnh của đội bóng này. Chúng tôi đã giành chức vô địch mùa giải năm nay bởi vì không có sự kiêu ngạo trong đội hình. Vinicius, không kiêu ngạo. Bellingham, không kiêu ngạo. Rodrygo, không kiêu ngạo. Các cầu thủ gạo cội cũng vậy. Toni Kroos, Dani Carvajal, Nacho, Luka Modric. Tôi không thể dự đoán tương lai, nhưng hiện tại không có sự ganh tỵ giữa các cầu thủ trẻ. Sự khiêm tốn luôn là điều quan trọng. Đó là yếu tố không thể thiếu.”

Don Carlo và bí quyết làm nên một bậc thầy Champions League 6
 

Và Carlo Ancelotti hiểu rõ điều đó. Sau khi dùng xong bữa tối, chúng tôi rời khỏi nhà hàng. Trong sảnh, một cặp đôi trẻ ngỏ lời xin chụp ảnh cùng Ancelotti. Lời đề nghị bắt đầu bằng, “Don Carlo…” Ông dừng lại và mỉm cười. Trước đó, ông đã chia sẻ với tôi rằng một khi về hưu, ông mong muốn được ở lại Madrid. Nơi này giống như quê hương thứ hai của ông. Con trai của một người nông danh tại một thành phố bóng đá lừng lẫy nhất, liên tục thay đổi qua từng mùa giải, chưa bao giờ thỏa hiệp với những nguyên tắc của mình. Nhưng Carlo Ancelotti luôn là chính mình. Don Carlo, El Maestro, thật đáng kính!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *