“ Bóng đá là một trò chơi đơn giản, 22 người đuổi theo một quả bóng trong 90 phút, và cuối cùng, người Đức luôn luôn là người chiến thắng”. Đây là thông điệp đầy cay đắng mà Gary Lineker đã thốt ra sau khi tuyển Anh của ông thất bại trước người Đức sau loạt luân lưu ở vòng bán kết World Cup Italia 1990.
Nhưng có lẽ sau khi đã chứng kiến dòng chảy của bóng đã trong những năm qua, hẳn Gary Lineker và các CĐV trên toàn thế giới không còn tin vào những gì mà huyền thoại tuyển Anh đã nói nữa. Người Đức đã không còn có thể mặc nhiên chiến thắng như những ngày xưa cũ, giờ thì thế giới nên chuyển hẳn câu nói đó cho đội bóng Hoàng Gia Tây Ban Nha: Real Madrid. Ngay sau khi họ đả bại chính những người… Đức vào rạng sáng nay.
Thomas Tuchel hẳn đã biết rõ Real nguy hiểm đến mức nào, và ông cùng các học trò cũng đã thận trọng đến mức tối đa đến những phút cuối cùng, nhưng bằng một cách nào đó, Bayern cũng phải trở về nhà với hành trang của kẻ thua cuộc, đi cùng với những ấm ức khôn nguôi.
Hiểu rõ Real nguy hiểm, nên Thomas Tuchel, một bậc thầy chiến thuật trong những trận cầu quyết định đã bố trí một thế trận thận trọng như cái cách ông đã làm để đánh bại Arsenal trong trận lượt về ở Allianz Arena. Nhường thế trận cho đối thủ trong hiệp 1, bằng cách kéo cả Harry Kane chơi thấp xuống rồi tận dụng những khoảnh khắc để tiêu diệt đối thủ trong hiệp 2.
Tuchel đã đúng, Bayern đã đúng khi tất cả đều đi theo những dự định của vị chiến lược gia 50 tuổi. Họ không thủng lưới trong hiệp 1, Real chẳng làm được gì họ cũng như Arsenal trước đó, và rồi Alphonso Davies loé sáng trong một khoảnh khắc xuất thuần như Joshua Kimmich đã làm được trước các Pháo Thủ trong hiệp 2. Nhưng sau tất cả, Real Madrid không phải là Arsenal. Bản lĩnh nhà vua là ở chỗ đó.
Real Madrid! Như mọi lần, bằng một cách thần kỳ nào đó, không những không thua, mà cuối cùng vẫn là kẻ chiến thắng chung cuộc. Thomas Tuchel đã thận trọng tối đa khi rút cả Kane, Sane và Musiala ra để đánh cược với “ chân mệnh” mà Real đang nắm giữ.
Phút 73, Real gỡ hoà, VAR vào cuộc, huỷ bỏ bàn thắng nhưng không sao cả, với Real 30 chưa phải là tết và khi đồng hồ chưa thổi hết giờ thì họ còn chưa thua. Phút 81, Mato Joselu vào sân thay cho Federico Valverde, có ai ngờ được rằng cái anh chàng mà mới chỉ 2 năm trước selfie tấm hình cùng gia đình đến Paris để cổ vũ Real trong trận chung kết lại là người tung hai đòn quyết định để quy phục “ Hùm Xám”.
Phút 88, Joselu gỡ hoà cho Los Blancos, người ta bắt đầu nghĩ “Bayern tiêu rồi!”, và cũng chẳng để cho người ta chờ quá lâu, 3 phút sau anh chàng làm nốt quả thứ hai. Với các Madridista, họ đã quá quen với cảnh này, còn với Thomas Tuchel và Bayern thì có lẽ họ chỉ còn biết tự hỏi: “Mình biết phải làm sao bây giờ?”
Tuchel bất lực cũng phải khi có ai ngờ rằng người mắc lỗi lớn nhất trong bàn thua đầu tiên lại đến từ con người bản lĩnh và lì lợm nhất mà Bayern đang có: Manuel Neuer. Trước bàn thua, đội trưởng “ Hùm Xám” là chỗ dựa không chỉ về chuyên môn mà còn là cả tinh thần cho đội bóng xứ Bavaria, nhưng rồi sau tất cả, anh lại mắc sai lầm như…Kim Min Jae, người mà anh ra sức bảo vệ sau trận lượt đi.
Để xoáy vào nỗi đau và ấm ức của Bayern, đồng thời nêu bật lên “ chân mệnh” của Real, “ người ta” còn thêm vào một chi tiết nữa: phút bù giờ thứ…12, Matthijs de Ligt đã đưa được bóng vào lưới Lunin, nhưng trọng tài chính trước đó đã cắt còi sau cái phất cờ báo việt vị của vị trọng tài biên. Cay đắng cho Tuchel và Bayern, chẳng có VAR nào vào cuộc để xác minh đòi lại công bằng cho ông và các học trò, cho dù xem lại pha bóng trên truyền hình, cái tay của Antonio Rudiger vẫn còn ở phía sau cùng.
Thông thường kể từ khi VAR ra đời, đứng trước một pha bóng nhạy cảm, các trọng tài sẽ không cắt còi mà để cho nó đi đến tận cùng rồi sau đó VAR sẽ vào cuộc để check lại nhằm giảm thiểu tới mức tối đa sai số. Nhưng rạng sáng nay, không hiểu sao quy trình đó lại không xảy ra, kết quả ra sao ai cũng rõ. Bayern thì ngậm ngùi còn những người Real thì kiểu “ bình thường thôi”.
“Chúng tôi đã thua, trọng tài đã xin lỗi nhưng làm vậy thì giờ có giải quyết được gì đâu.”. Đó đại loại là những lời “ai oán” từ Thomas Tuchel và Matthijs de Ligt sau trận đấu.
Cái cách mà hai thầy trò Bayern ấm ức sau trận thua cũng là cảm giác của những PSG, Chelsea, Liverpool và gần nhất là Manchester City đã phải chịu sau những trận thua cay đắng trước “Kền Kền trắng”. Họ là những kẻ gần như đã đánh bại Real, chuẩn bị ăn mừng hoành tráng, rồi cuối cùng đều phải là kẻ bại trận.
Người hùng Mato Joselu
|
Bóng đá cũng như cuộc đời, may mắn không thể đến với một người liên tục, để có thể đi đến thành công bền vững con người ta không thể chỉ dựa vào may mắn mà cần phải có được bản lĩnh. Bản lĩnh này được trau dồi trên thưc tiễn cuộc sống rồi dần trở thành thói quen khiến cho con người ta không run sợ trước nghịch cảnh, khó khăn, để rồi trước bất cứ tình huống nào cũng có thể tìm ra giải pháp để vượt qua.
Real Madrid đã và đang đi trên hành trình đó, may mắn là thứ mà họ không thiếu và bản lĩnh là thứ mà cả thế giới buộc phải công nhận cho họ. Lịch sử của họ là 14 chiếc cúp, trên cabin huấn luyện là Carlo Ancelotti, người có riêng cho mình con số 4, dưới sân là những Luka Modric, Toni Kroos, những người đá chung kết Champions League như cơm bữa, Vinicius thậm chí còn ghi bàn quyết định trong một trận chung kết. Đến khi tất cả cùng im tiếng, họ có…Mato Joselu, một người chỉ là phương án dự phòng trước khi mùa giải diễn ra, nhưng khi đứng trong tập thể của những người mang DNA chiến thắng, mang DNA Champions League, thì bạn cũng phải hoà chung cho mình thứ DNA đó mà thôi.
Vượt qua tất cả, Ancelotti và các học trò đã đi một hành trình dài nhưng không hề lạ lẫm với chính bản thân họ để trở thành hành khách cuối cùng nhảy lên chuyến tàu đến Wembley, nơi một đội bóng Đức khác đang chờ họ: Borussia Dortmund.
Không rõ Edin Terzic và các học trò đã nghĩ gì khi biết được đối thủ của mình trong trận chiến cuối cùng vào ngày 1/6. Họ đã cần rất nhiều may mắn để vượt qua PSG để là hành khách đầu tiên đến với sân vận động nước Anh.
Nhưng khi đối thủ là Real Madrid, may mắn thôi chắc là không đủ để đối đầu với “ Nhà Vua” đâu Terzic!
– Hưng Trần –